"Lư Tư Hạo đã viết một đoạn rất hay thế này: " Có những người sống để tìm kiếm tình yêu, để sinh con đẻ cái, để cố gắng giàu sang. Còn tôi là kẻ chỉ muốn lang thang giữa sinh mệnh, tôi đến thế giới này để xem một cái cây lớn lên thế nào, nước sông chảy ra sao, mây trắng bay kiểu gì, những hạt mưa kia rồi sẽ trôi về đâu...""
Vậy đấy, có những người thích dạo chơi ở nhân gian này. Thích ngồi tư lự, thích chụp lại cảnh vật lướt qua, thích pha một ấm trà ngon, đọc một cuốn sách. Cứ yên lặng như vậy, dạo chơi trong câu chuyện của người đời, trưởng thành trong một thế giới khác của mình.”
Tớ cũng đọc đâu đó một câu thế này: “Đừng để ai nói rằng bạn không thể làm được điều gì đó. Bạn phải bảo vệ cho ước mơ của mình. Những người không thể làm được điều gì đó cho bản thân mình, họ sẽ nói với bạn rằng bạn cũng không thể. Nếu bạn thật sự muốn làm điều gì đó, hãy đấu tranh vì nó.
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Bạn đã phải đánh đổi điều gì để bước đến ước mơ của mình?
Trong cuộc sống mà tớ lựa chọn, tớ từ chối mọi cuộc vui chơi, tụ tập; lịch sử cuộc gọi hay thư mục tin nhắn toàn về công việc; có những bữa sáng đói meo, phải làm bạn với mì gói và nước lọc, lúc nào tâm can cũng gào thét rát họng rằng: “Mày thôi tự ti và so sánh mình với người khác đi!” Đó sẽ là một cuộc sống ít ai muốn có.
Tớ chọn cuộc sống cực khổ, không ổn định cùng với đồng lương ít ỏi, để đối lấy những bài học xương máu, đổi lấy thời gian và để có thể thuwcjhieenj ước mơ của mình.
Với những ai không hiểu, họ sẽ bảo tớ lông bông và bị điên. Ừ! Tớ điên thật, tớ điên với những lý tưởng của mình. Bởi nếu một ngày trong tớ không còn lý tưởng nào nữa, khi ấy tớ sẽ chết đi.
Bên trong thể xác phong trần này cũng chỉ là một đứa trẻ. Đôi lúc nghe được những lời thiên hạ nói về mình, cô gái 24 tuổi bên ngoài sẽ cười nhạt, còn đứa trẻ 10 tuổi bên trong thì đang khóc.
Con người ấy à, nếu cứ mãi cuối đầu rồi đi theo bước chân của cha mẹ thì sẽ không bao giờ tìm thấy con đường mới đâu. Bạn phải tự có một con đường thuộc về mình, con đường ấy có thể sẽ ngậpđầy gai nhọn, ngập đầy thăng trầm, ngập đầy thú dữ, sẽ có người xem thường bạn, nhưng đâu có sao, vì cũng không phải lúc nào cũng như vậy mà. Bạn cũng sẽ có lúc may mắn, bạn cũng sẽ nhìn thấy hoa rơi ngập tràn, trâu bò thành đàn, bạn cũng có thể thúc ngựa lao nhanh, rong ruổi hát vang.
Thời trẻ dại, chúng mình thường hỏi nhau sẽ chọn cuộc đời bình lặng hay bão giông.
Hồi đấy tớ bảo mình sẽ chọn bão giông. Vì phải trải qua thử thách con người mới khôn lớn, trưởng thành được. Cuộc sống dễ dàng quá sẽ làm người ta yếu ớt đi. Giờ nghĩ lại, có khi mình sẽ chọn bình yên. Vì cuộc đời, chẳng cần đụng chạm đến ai, cũng vẫn đầy giông bão mất rồi…
Đúng thật là “Thuở thiếu thời, chúng ta luôn mong mình nhanh chóng trưởng thành, nhưng cũng sợ phải lớn lên.”
Bạn nghĩ rằng dịu dàng với thế giới là thỏa hiệp, là sự hy sinh của bản thân, nhưng thực ra đó là cho chính mình một con đường, một cuộc sống nhẹ nhàng.
Tớ nhìn thấy “Có những đứa trẻ đang chống chọi từng ngày để lớn lên thành người tử tế.”
“Nếu đứa trẻ nào cũng là một bông hoa,
Mình mong em có đủ nắng vàng để chờ ngày bung nở.
Rằng em vẫn xứng đáng với yêu thương
Dẫu đã đi qua trăm lần tan vỡ.”
Tớ gặp em trong một quán cà phê tại trung tâm thành phố lúc nửa đêm. Em bước vào trong bộ đồ hoá trang hình gấu nặng nề, trên tay là hơn chục cây kẹo chưa bán hết.
1 giờ sáng, em chưa thể về nhà vì vẫn chưa bán hết kẹo.
Em đến quán vì hôm nay em có hẹn với “cô giáo”. Cô giáo của em bằng tuổi tớ. Bạn ấy gặp em lần này là lần thứ ba. Bạn kể, bạn dạy chữ cho em vì sau khi gặng hỏi, bạn phát hiện ra dù gần 10 tuổi nhưng em vẫn chưa biết hết bảng chữ cái. Vì em phải đi bán kẹo đến khuya, nên “lớp học” chỉ đành diễn ra vào lúc nửa đêm - một cách vội vàng - em phải tranh thủ vừa học vừa bán kẹo cho hết. Có lẽ đây là lớp học duy nhất mà học trò được phép đến trễ, bạn đã phải đợi hơn 1 tiếng mới dạy được, vì em vẫn chưa bán hết kẹo.
Tớ nhìn em, em như một cái cây lớn lên trên nền đất khô cằn, thiếu dinh dưỡng, lúc nào cũng phải vượt giông vượt gió để đến được với sự sống. Em thèm khát con chữ, nhưng cũng sợ phải đến trường. Vì hôm nào cũng phải bán đến quá nửa khuya, em hay ngủ gật trong lớp. Không theo kịp bạn, và không phải cô giáo nào cũng đủ thời gian để quan tâm đến từng học sinh, lâu dần em nản, em sợ phải đến trường.
Dẫu lớn lên ở thành phố, hàng trăm lần chứng kiến những mảnh đời mưu sinh, tớ vẫn không thể nào quen với cảm giác xót xa mỗi lần chứng kiến các em nhỏ phải từ bỏ tuổi thơ để trở thành trụ cột cho cha mẹ mình. Đôi khi tớ cảm thấy mình chẳng bằng một đứa trẻ 10 tuổi khi chứng kiến sự hiểu chuyện, trưởng thành trước tuổi của các em. Thời gian và hoàn cảnh làm các em trở nên chững chạc khá nhiều.
Nhớ có lần, tớ đưa em về nhà sau buổi học quá khuya. Lúc tạm biệt, em vẫn quyến luyến và không muốn rời khỏi tớ. Khi đó, tớ thấy vương trên mắt em là những hạt lệ long lanh. Tớ cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc ôm em thật lâu, an ủi em vài câu rồi bảo em vào nhà nghỉ ngơi. Em chậm rãi mở cửa, nhưng vẫn ngập ngừng không bước vào ngay mà cố ngoái lại nhìn tớ trước khi từ biệt. Tớ nhớ hoài gương mặt em khi đó. Vừa tội mà vừa thương.
Tớ luôn nói rằng gần như mọi thứ tớ có được là do may mắn. Tớ nói thế không phải vì tớ khiêm tốn, mà là vì tớ tin rằng “trời không sinh ra người đứng trên người, trời cũng không sinh ra người đứng dưới người”. Nếu tớ sinh ra trong hoàn cảnh của em, rất có thể tớ sẽ không gắng gượng được như các em đang làm. Và ngược lại, nếu một đứa trẻ như em được sinh ra ở một gia đình tốt hơn, có lẽ em đã trở thành một người xuất chúng. Tớ may mắn, may mắn vì được sống trong một môi trường cho mình đủ mọi điều kiện để làm điều mình muốn, để mình được là mình bây giờ.
Thật mong cho tất cả chúng ta, bất kể tuổi tác, có cơ hội được ước mơ, được sống cuộc sống của mình, trong tình yêu thương vô điều kiện và sự sum vầy với người thân.
Những điều không hoàn hảo luôn luôn hiện hữu, bởi vì chúng ta là con người. Và trưởng thành là khi chúng ta biết chấp nhận những điều không hoàn hảo đó.
“Trẻ con không yêu cầu được sinh ra, vậy nên đừng mặc định chúng nợ ta cả đời. Có vô số đứa trẻ trong quá trình trưởng thành, linh hồn luôn phải đối mặt giữa ranh giới của sự từ bỏ hay tiếp tục cuộc đời đầy bi thương. Chỉ là thân thể kiên trì ở lại, tê tê dại dại trở thành người lớn.”
Liệu ta có phải là một trong số đó không?
Thực lòng,
Mong mỗi chúng ta trưởng thành theo thời gian, không vì bất cứ hoàn cảnh hay lí do nào;
Mong mỗi chúng ta đều được yêu thương một cách trọn vẹn và đúng đắn,
Mong mỗi chúng ta sẽ mang một tinh thần vững chãi xông pha với thế giới,
Mong những vết thương đều không để lại sẹo,
Mong mỗi chúng ta, nhất định không cần dùng hiện thực chữa lành quá khứ.
Vậy lỡ đâu ta bất giác đã dừng chân vì vài câu chữ? Hy vọng áng văn này có thể trở thành tia sáng, dù yếu ớt nhưng cũng sẽ lặng yên bầu bạn bên ta trong những đêm dài.
Lần đầu tiên đến với thế giới này, đa số con người đều òa khóc. Bạn nghĩ thử xem, rốt cuộc lúc đó đã cảm nhận được điều gì mà phải như vậy? Thời gian ngầm trôi, một cái chớp mắt thế mà đã lấy đi của ta hết thảy những gì, bởi hình như khoảng trống không biết đã đánh mất thứ quý giá nào ấy, chẳng thể thay thế hay lấp đầy. Đứa trẻ hiểu chuyện năm tháng đã qua đó, trong rất nhiều khoảnh khắc sau này, liệu sẽ vô tình trở thành kẻ chán ghét việc phải trưởng thành quá nhanh ấy không? Có lẽ khi đã đủ chín chắn, ta chỉ thản nhiên cười, bởi sau cùng ai rồi cũng phải trưởng thành mà thôi, không cách nào trốn thoát. Nhưng nếu được, chắc chắn vẫn muốn có cơ hội lớn lên thật chậm, rồi lại đau lòng nuối tiếc nhận ra góc tối của cuộc đời vốn dĩ tới thật sớm.
Từ nhỏ đã học cách đoán ý trong lòng, nhìn mặt mà sống, lớn lên lại vì “dầu củi gạo muối, khói lửa nhân gian” mà cúi đầu. Cuộc sống có khi đếm bằng lần chớp mắt, có lúc lại dài như vô tận. Dẫu vội vã lướt qua hay thong thả trôi đi, những khoảnh khắc ấy, ta đều vụng về tìm cách bảo vệ góc tối của tâm hồn không để lộ ra ngoài ánh sáng, bởi dường như ta là một trong vô số những quân cờ khác trên bàn cược này, bị nắm thóp chút điểm yếu cũng sẽ lập tức rời sân. Những đứa trẻ hiểu chuyện từ sớm, mà, theo lời người ta thường bảo thì là “ngoan ngoãn đến đau lòng”, kì thực cũng chỉ là thời khắc trưởng thành xảy ra sớm một chút, nhanh hơn bình thường. Lời nói ra khi quay đầu nhìn lại dễ dàng như trở bàn tay, nhưng quá trình thập phần cam go, là đứa trẻ khoác trên mình chiếc áo giáp nặng nề không khớp người, hớt hả xông pha giữa trận tiền, những vết khắc vẫn lênh đênh trên dòng sông đó, đắm trong làn nước xiết mình chỉ người thấy rõ.
Nhưng nếu chẳng may mắn được quá khứ chữa lành hiện thực, phong ba bão tố sẽ là cơ hội giúp người chiến binh rèn luyện, bởi vượt qua những thách thức ấy, vết sẹo liền trở thành chiến tích ngoan cường, thiếu niên sớm từ biệt thơ ấu đổi lại một trưởng thành vững chãi. Thực ra cúi đầu cũng để thấu cảm, rằng ánh dương rực rỡ nhất định sẽ chiếu đến muôn nơi ngay cả trong góc khuất, chỉ cần người có lý tưởng và kiên định theo đuổi. Tuổi thơ không hoàn trả như món hàng, thanh xuân không vãn hồi cùng sai phạm, sức trẻ không vô hạn bằng thời gian.
Sau cùng, tớ luôn mong những đứa trẻ phải trưởng thành sớm, hay những kẻ cô độc lạc lối đang bước từng bước trên hành trình trưởng thành như chúng ta, những linh hồn đã đánh đổi ngây dại để ôm vết thương lòng, mong cho chúng ta xuôi buồm thuận mái,dẫu tháng năm chẳng hề tĩnh lặng.
Trong cuộc đời dài đằng đẵng của con người, niềm vui và nỗi buồn như hai sợi chỉ nối liền và song hành nhau. Thế nhưng đối với một số người, niềm vui đôi khi lại quá ngắn ngủi, còn nỗi buồn dường như lại dài lê thê. Chúng ta, ai cũng phải đối mặt với những áp lực, những lo lắng, mệt mỏi của cuộc sống. Mỗi lúc yếu lòng, hay cô đơn khi phải đến một nơi mới mẻ hoàn toàn xa lạ, chúng ta lại mong muốn tìm về ngôi nhà ấm áp, thân thuộc của mình như một bản năng.
Cũng sẽ có những ngày, bạn cảm thấy mọi thứ trên thế giới đều đang chống lại bạn. Bạn càng cố gắng càng cảm thấy mệt nhoài. Bạn bất lực, bạn muốn buông xuôi, bạn không muốn phải tiếp tục nỗ lực. Bạn không thấy cần phải cố gắng thêm nữa. Mọi lời động viên đều là vô nghĩa.
Thế nhưng, tận cùng của sự tuyệt vọng lại là khe hở của ánh sáng. Chạm đáy nỗi đau cũng là lúc tổn thương được chữa lành. Vượt qua ngày đen tối sẽ đến lúc tia sáng rạng rỡ của hừng đông chiếu rọi muôn nơi. Những nỗi đau tưởng chừng không thể xóa nhòa, rồi sẽ đến lúc được thời gian xoa dịu.
"Chữa lành không nhất thiết phải là trở thành phiên bản tốt nhất của chính bạn.
Chữa lành là để phiên bản tồi tệ nhất của chính mình được yêu thương."
"Ở nơi nào đó, bằng một lý do nào đó, tất cả mọi thứ đều có ngày hết hạn. Cá hộp hết hạn. Thịt hộp hết hạn. Cả đến giấy bọc cũng hết hạn. Tớ tự hỏi liệu có cái gì trên đời không hết hạn hay không?”
Vậy nên khi bạn cảm thấy cuộc sống của mình có quá nhiều mảng đen u ám thì hãy nhớ nỗi buồn sẽ không kéo dài mãi mãi. Sự phiền muộn của bạn rồi cũng sẽ đến lúc “hết hạn” thôi. Ngày mai sẽ là một sự khởi đầu mới.
Nỗi buồn là một phần của cuộc sống. Khi bạn biết cách chấp nhận nó, bạn sẽ thấy ổn.
Ổn không có nghĩa là không buồn. Ổn vì bạn biết ngày mai, niềm vui sẽ lại đến.
Cuộc sống luôn rất cân bằng. Có ngày náo nhiệt, cũng sẽ có ngày bình lặng.
Có thể, hiện tại, chúng ta đang rất buồn bã.
Nhưng đừng quá lo lắng, rồi niềm vui sẽ trở lại.
Sống với tâm thế như vậy, tất cả chúng ta, sẽ ổn. Cứ yên tâm...
“Khi còn nhỏ, ta đã ngàn lần vấp ngã nhưng vẫn đứng lên cho tới khi có thể chập chững bước đi. Vì lẽ đó, dù là người lớn hay trẻ nhỏ đều không cần ép mình phải theo tốc độ của người khác. Chậm một chút cũng không sao”.
Tớ đã đọc ở đâu đó một câu nói, mà cho đến tận bây giờ tớ vẫn thường suy nghĩ về nó.
“Giờ đây khi đã là một người trưởng thành, có lẽ bạn vẫn cảm thấy một cảm giác tội lỗi khi từ chối một lời mời ăn tối để đi đọc một quyển sách mới thú vị. Hoặc có lẽ bạn thích dùng bữa tối tại nhà một mình, và sẽ dễ chịu hơn rất nhiều nếu không có những ánh nhìn thương hại từ những vị khách xung quanh”.
Tớ không nhớ rõ mình đã chọn cô đơn từ bao giờ, nhưng đã từ lâu lắm rồi, tớ chẳng có thêm một mối quan hệ mới, mà những mối quan hệ cũ lại dần dần mờ nhạt đi. Họ chẳng nói, tớ cũng chẳng mở lời., và cứ thế những cuộc gọi ít dần, những thông báo tin nhắn facebook cũng thưa hẳn đi.
Sau giờ học, sau giờ tan làm, tớ chọn một mình trong căn phòng trọ nhỏ, mở nhạc và thi thoảng tự thưởng cho mình một cốc café. Nhiều lúc, tớ nhớ mình của ngày xưa quá, hồi đó tôi vui chơi, đùa nghịch như một đứa con trai. Lúc nào, xung quanh tớ cũng là những đứa bạn, mặt hớn hở, cười giòn tan. Nhưng đó là khi tôi còn học cấp 2, cấp 3.
Khi lớn lên, chẳng biết do tớ, hay do lòng người mà tớ cứ thế thu mình lại, mỗi ngày một chút, rồi cuối cùng chỉ còn tớ và cô đơn. Tớ đã chọn cô đơn? Hay là vì trưởng thành nên cô đơn nó chọn tớ?
Trong cuốn sách “Đừng khóc ở Sài Gòn” có một trang viết thế này:
“Ở Sài Gòn vào những ngày trời mưa đừng hỏi người ta có mang áo mưa hay không, hãy thử nói với người bạn quan tâm: “ở lại chút đợi tạnh mưa rồi hẵng về nhen!”
Tôi sẽ không hỏi bạn kiếm được bao nhiêu tiền đâu. Tôi mong gánh nặng cơm áo gạo tiền không làm oằn đôi vai bạn. Tôi sẽ không hỏi bạn có người yêu chưa. Tôi mong bạn vẫn đang hạnh phúc với chính mình và những mối quan hệ hiện ại. Tôi sẽ không hỏi bạn có ghét Sài Gòn không sau chừng ấy mệt mỏi. Tôi mong bạn vẫn luôn tìm thấy những điều giản đơn mà ấm áp ở thành phố này.”
Thật vậy, nơi thành phố rộng lớn ấy. Cứ ngỡ con người ta sẽ cô đơn và lạc lõng lắm, nhưng lại không hẳn là thế. Đôi khi những lời hỏi thăm nghe có vẻ bình dị nhưng với người được nghe thì lại là một điều quá đỗi ấm áp rồi.
Trên chặng đường đã đi qua tớ đã gặp rất nhiều người. Có người khiến tớ cười, cũng có người làm tớ khóc...Nhưng điều tớ muốn lưu giữ chỉ là những mảnh ký ức thật đẹp thôi.
Tớ nhớ cô nhân viên làm chung với tớ ở cửa hàng thiết bị y tế. Cô lớn tuổi rồi nhưng cực kì vui tính và thân thiện. Có lần cô đến thay ca cho tớ, tay cầm hộp cơm hớn hở chạy vào:
"Nè, ăn cơm trưa đi con, còn đang nóng đấy."
Tớ ngơ ngác, ấp úng đáp:
"Nhưng...con" Còn chưa kịp nói hết câu, cô vội vàng giải thích:
"Cơm chay cô nấu đấy. Cô biết con ăn chay, tiện thể hôm nay rằm, nhà cô cũng ăn nên mang cho con luôn, đỡ tốn bữa trưa." Cô cười hiền hậu.
Lòng tớ bỗng cảm thấy ấm áp hẳn, một bữa cơm trưa giữa lòng thành phố tấp nập người qua lại. Và bữa cơm hôm ấy là bữa cơm ngon nhất tớ được ăn khi đến Sài Gòn.
Tớ nhớ dì bán đồ ăn sáng ở đầu hẻm đường Hoàng Diệu.
5h30p sáng, trời còn mờ mờ hơi sương. Hôm ấy là ngày tớ quyết định nghỉ việc và bắt chuyến xe sớm nhất để về nhà. Tớ không chắc con đường tớ lựa chọn có đi đúng hướng không, nhưng tớ vui khi được là chính mình. Và tớ tin những điều tớ trải qua đều là những bài học, những trải nghiệm đáng quý.
Tớ đứng bên lề đường chờ tận 20 phút mới thấy bóng dáng chiếc xe chầm chậm dừng lại bên kia đường.
Loay hoay mãi với đống đồ cồng kềnh, tớ chẳng biết phải xử lí thế nào thì dì ấy bỏ dở việc dọn hàng bày biện cho buổi bán và chạy lại.
"Để dì giúp cho", "Đi sát dì nha, cẩn thận qua đường". Dì vừa giúp tớ mang đồ , vừa quan sát dẫn tớ qua đường một cách cẩn thận. Trông tớ lúc ấy cứ như đứa trẻ lon ton theo chân mẹ vậy. Đến khi tớ yên vị trên xe, dì còn hỏi tớ có thoải mái không? Xong dì nhẹ nhàng đóng cửa giúp tớ nữa. Tớ xúc động nắm tay dì nói lời cảm ơn. Chiếc xe rời đi, tớ nhìn theo bóng lưng dì hối hả chạy về quán nhỏ. Lúc đó tớ cảm động lắm, mắt tớ cay xòe, đỏ hoe. Dì làm tớ nhớ mẹ, cảm thấy tủi thân và nhớ nhà vì tớ chẳng bao giờ đi xa cả. Tớ là một đứa sống khép kín, nhút nhát, tớ sợ khó khăn, sợ người lạ...Đó là lần đầu tiên tớ xa nhà lâu đến thế, lần đầu tiên tớ thoát ra khỏi vỏ bọc an toàn để đến một thành phố khác thử thách chính mình. Và những con người không quen biết nơi đây đã cho tớ thấy được trên đời này có những con người tốt đẹp lắm, họ đẹp bởi tấm lòng thiện lương.
Có những người, những chuyện xảy ra khiến chúng ta học được cách tin rằng thế giới này thực sự tốt đẹp, khiến chúng ta nguyện ý dịu dàng.
Mình đối tốt với người ta, người ta không tốt lại thì vẫn có những người khác nữa thay họ làm điều đó, thay họ yêu thương mình. Thế giới này có thực sự công bằng hay không thì không rõ. Chỉ biết rằng, nếu bạn có thể dịu dàng bình thản, bạn sẽ thấy cuộc sống luôn công bằng, luôn "đủ" với mình. Quả ngọt vốn sẽ có, chỉ là người gieo trồng nên nó có đủ kiên nhẫn chờ đợi hay không thôi.
Trên hành trình tớ đã đi và sắp đi, dù biết rằng còn nhiều khó khăn và tiếc nuối nhưng tớ thật sự biết ơn những mối nhân duyên tốt đẹp với những người tớ đã gặp gỡ trên hành trình trưởng thành của mình.
Người ta phải trải qua vị đắng mới càng thấy trân trọng vị ngọt, phải trải qua đau khổ mới càng biết yêu những phút giây hạnh phúc. Cảm xúc tiêu cực xuất hiện là để tôn lên những thời khắc tươi đẹp, giúp chúng ta sống trọn vẹn những phút giây còn có thể nở nụ cười.
Tớ rất thích một câu nói thế này, nếu bạn càng trưởng thành mà càng khép mình, càng chán ghét thế giới, thì đó chưa phải là trưởng thành đâu. Trưởng thành thực sự là khi bạn lựa chọn dịu dàng với thế giới, không oán trách, không hờn giận...
Thực ra phần lớn mọi người không chú ý đến cậu nhiều lắm đâu.
Hôm nay cậu có thể mặc một chiếc áo mới, thay đổi màu son, sau đó kiêu hãnh bước chân ra phố, nhưng không ai nhận ra điều đó cả. Cậu vừa nhận được học bổng và vui vẻ đi dạo trong khuôn viên trường học, nhưng đối với những người tình cờ lướt qua, cậu chỉ là một học sinh rất bình thường. Hôm kia cậu phải từ biệt một mối tình sâu đậm, một mình ngồi im lặng trong quán cà phê, nhưng suy cho cùng chỉ có mỗi cơn mưa lất phất bên ô cửa là để ý đến cậu. Vì sao thế giới này lại lạnh lùng như vậy?
Thực ra thế giới không hề lạnh lùng, đó chỉ là quy luật chung mà thôi. Nhân gian này có biết bao đóa hoa khoe sắc, nhưng có những loài hoa chỉ âm thầm ẩn mình trong đêm tối mà không cần một ai biết đến hay ngắm nhìn thán phục. Tất cả những lỗi lầm cậu từng gây ra, những niềm vui cùng nỗi buồn của cậu, đến cuối cùng chỉ có cậu mới cảm nhận được trọn vẹn và khắc ghi trong lòng. Đừng cố gắng để được mọi người trông thấy, không phải mọi việc cậu làm đều cần có khán giả.
Hãy mặc lên chiếc áo mà cậu thích, dù người khác không cất lời khen ngợi cũng không sao. Hãy khẽ hát vu vơ vì cậu đột nhiên cảm thấy vui vẻ, người khác không nhất thiết cần phải lắng nghe.
Bởi vì có những thứ người khác không cần nhìn thấy, chỉ cần bản thân chúng ta thấy là đủ.
"Cậu thấy bản thân chẳng có tài năng gì hơn người. Bạn bè ở tuổi này đều đã có sự nghiệp ổn định, còn cậu thì... Cậu đã suy nghĩ và khóc rất nhiều. Đêm nào cậu cũng không ngủ được!"
Gửi cậu... Thước kẻ và ê-ke thì làm sao so sánh? Bạn cậu đi thẳng một mạch, tới với nơi nước biếc non xanh. Còn cậu rẽ ngang, vòng vèo vạn dặm, để về chốn hoang mạc khô cằn. Vì sao nhỉ?
Vì cậu là cây xương rồng, chứ nào phải một bụi hồng rực rỡ.
Đừng nhìn người khác, nhìn chính mình thôi.
Hôm nay dư dả thì ăn cơm với cá.
Ngày mai thiếu thốn thì mì gói hành hoa. Trong trường hợp nào cũng phải luôn vui vẻ.
Hôm nay người cười, cậu khóc. Ngày mai người khóc, cậu cười. Như hai mặt của đồng xu mới làm thành giá trị của đồng tiền, buồn vui đủ đầy mới làm nên ý nghĩa của sự sống.
Cậu nhìn người cười đấy, nhưng chưa chắc người vui.
Cậu thấy mình đổ lệ, vẫn may hơn nhiều người...
Sống mà chỉ vui, dễ sinh ảo giác.
Sống mà chỉ buồn, bạc nhược phí phạm.
Lên lên xuống xuống, buồn vui đan xen... mới thật trọn vẹn.
Đêm xuống phải ngủ, đừng nghĩ ngợi nhiều. Tài năng không theo kịp người ta, thì phải bù đắp bằng sự lạc quan và lòng can đảm. Không thể thua toàn diện được!
Bạn mặc kệ không phải bạn sợ hãi, nhút nhát, mà khi đó bạn tự tìm cho mình một lối thoát, một chút thời gian để thả lỏng bản thân, để chuẩn bị đối diện với cơn bão lớn trước mắt. Học được cách mặc kệ cũng chính là khi bạn hiểu được nghệ thuật không quan tâm.
Cuộc sống này đâu phải lúc nào cũng vạn sự như ý, muốn sống thoải mái thì bạn phải suy nghĩ tích cực, muốn được vui vẻ thì bạn phải biết “đủ”. Khi bạn buông bỏ thứ tình cảm không thuộc về mình, buông bỏ những vật chất không phải của mình, chắc chắn bạn sẽ không còn bán mạng theo đuổi, cũng sẽ chẳng bao giờ cau mày phiền não.
Hãy học cách mặc kệ! Đừng so đo tính toán, đừng lo nghĩ quá nhiều. Lúc nào cũng phiền não há chẳng mệt mỏi sao? Lúc nào cũng giày vò vết thương há chẳng đau sao? So với việc than trời oán trách, chẳng thà mặc kệ mọi thứ, hãy sống cho mình.
Chỉ cần cuộc sống bình an, chỉ cần thân thể khỏe mạnh, chỉ cần ngày qua ngày lạc quan vui vẻ, gia đình hoà thuận, mất đi một chút thì có là gì, tiền tài không nhiều thì có làm sao. An trú trong tâm hồn mới là điều quan trọng nhất.
"Sống như là đọc một cuốn sách vậy, bạn cần phải biết lật sang một trang mới khi cần thiết ...
Vì thế trang sách của chúng ta, nếu đã đọc xong rồi thì cũng đừng ngần ngại hãy lật sang trang mới nhé! Dù cho trang sách đó có hay đến mức khiến bạn phải bùi ngùi quyến luyến thì dù thế nào bạn cũng vẫn phải đọc tiếp mà, và những trang phía sau vẫn còn biết bao điều hay, cái đẹp vẫn đang chờ bạn đó ...
Đôi khi chúng ta chỉ cần nhớ như vậy là đã đủ rồi."
Thế là vào những ngày non trẻ, tớ dốc hết sức mình cho những việc chẳng rõ kết quả. Người ta cười chê tớ vớ vẩn, nhưng tớ thực sự đã cố gắng rất nhiều.
Vậy nên, có rất nhiều việc, chỉ bản thân tớ biết mình đã nỗ lực ra sao là được, người ta không cần phải hiểu.
"Trưởng thành cũng giống bước đi trong đêm đen vậy, mặc dù hai bên đường không có ánh đèn, cũng không có bóng người nào, nhưng bởi vì bình minh ngày mai sẽ rất đẹp, nên ai ai cũng đang cố gắng bước tiếp..."
Khi nào lên tới đỉnh núi, cậu sẽ hiểu, nếu cậu bỏ cuộc giữa đường, thì cậu sẽ không bao giờ có được niềm vui chiến thắng chính mình cả.
Đừng bao giờ từ bỏ! Nếu cậu từ bỏ được một lần, vậy thì cậu sẽ quen với việc cứ gặp khó khăn là sẽ nản chí, sẽ bỏ cuộc.
Nhưng nếu cậu vượt qua được bản thân mình lúc ấy, thì cậu cũng sẽ quen với việc luôn bước qua sóng gió để tiến về phía trước, nhìn thì tưởng đấy là lựa chọn đơn giản nhất, nhưng thực ra ảnh hưởng vô cùng lớn, sẽ khiến cuộc đời cậu hoàn toàn rẽ sang một hướng khác.
Hoa tàn rồi, năm sau còn có thể nở lại. Nhưng cuộc đời, không có cơ hội nào nữa đâu. Nếu đã đến thế giới này rồi, hãy cố gắng đừng để bản thân có bất kỳ điều gì nuối tiếc. Trong những ngày tháng còn lại của sau này, hy vọng mỗi năm, mỗi ngày, mỗi phút trôi qua của bạn đều sẽ không phụ lòng với khoảng thời gian đẹp đẽ này, càng không được mắc nợ phiên bản tốt nhất của bản thân.
"Hy vọng bạn đừng lạc đường, hy vọng bạn kết thân được bạn tốt, hy vọng bạn không còn bị người khác bắt nạt nữa, hy vọng bạn hạnh phúc, hy vọng dù cho bạn có một mình cũng có thể kiên cường."
Cuộc sống có hy vọng mới có thể kiên cường.
Đừng nên oán trời trách đất cũng đừng nên ăn năn hối hận. Chỉ khi bản thân đủ tốt thì cuộc sống mới không còn mệt mỏi.
Đúng vậy, cuộc sống cần có mục tiêu nhỏ, có thể gặp được người hợp cạ, cần cù trong công việc và có chút tiền lẻ, thỉnh thoảng xuất hiện giấc mơ phi thực tế, thỉnh thoảng lãng phí một chút thời gian cũng không tệ.
Đừng chỉ vì một lần thất bại trong tình cảm mà đã thất vọng về lòng người; đừng chỉ vì một lần vấp ngã mà đã phủ nhận năng lực của mình; đừng chỉ vì tạm thời chưa có phương hướng phấn đấu mà suy nghĩ tiêu cực.
Không phải ai cũng có thể trở thành hình mẫu mình mong muốn, nhưng mỗi người đều có thể nỗ lực để trở thành hình mẫu mà mình mong muốn. Hãy tin vào chính mình, bạn có thể trói mình trong kén thì cũng có thể phá kén thành bướm.
Gửi đến tớ của năm tháng cũ, cảm ơn cậu đã luôn cố gắng gom nhặt từng mảnh vụn lấp lánh dù là nhỏ nhất từ những lần gặp gỡ. Cảm ơn cậu đã vất vả ôm lấy những tổn thương để dạy tớ biết rằng "Mối liên hệ giữa người với người suy cho cùng cũng chỉ là hữu hạn..." Cảm ơn vì cậu đã luôn tin tưởng thế giới này vẫn rất đỗi dịu dàng. Và cuối cùng, cho tớ gửi lời cảm ơn vì bao tháng ngày qua, dẫu những khi thương tích đầy mình, cậu vẫn mở lòng mình để đối đãi dịu dàng với thế giới."
Trưởng thành không phải một điểm đến mà là cả một hành trình dài chúng ta cùng nhau trải qua. Trưởng thành là kết quả, là đáp án cho những việc cậu trải qua, những con người cậu từng gặp phải theo năm tháng. Hy vọng rằng cả tớ và các cậu, những ai đang đọc bài viết này, đều sẽ cùng nhau trưởng thành và trở thành người có ích cho gia đình và xã hội.
“Khi một đóa sen chớm nở, mới nhận ra chẳng có thứ gì là dư thừa trong cuộc đời này, dù đó chỉ là một nắm bùn đen.
Khi một cành mai ra hoa, mới nhận ra những ngày giá lạnh cũng là cần thiết.
Một ngày kia trưởng thành, tự đứng vững trên đôi chân mình mà trái tim vẫn còn lương thiện, mới thấy những ngày tháng đau thương cô độc cũng đáng giá.”
© Kim Vi - blogradio.vn