" Ta được trở về với chính bản thân mình, ngây thơ vô tư lự như một đứa trẻ, không còn phải gồng gánh những áp lực trên đôi vai, không cần phải tỏ ra là mình ổn với mọi người xung quanh. Ta được là chính ta trong thế giới tưởng tượng của chính mình..."
Đã bao lần, ta về nhà và nằm ngủ sau một ngày dài mệt nhọc. Nhắm mắt lại và thả hồn mình trôi vào một thế giới vô hình, một thế giới chỉ tồn tại trong tưởng tượng và những giấc mơ. Một thế giới tràn đầy những đồng cỏ bao la xanh ngát, những cây cối xanh rì, cây cỏ hoa lá bông trái thi nhau đua nở.
Ta tung tăng nô đùa dưới những tán cây rừng đầy ắp tiếng chim, bên cạnh những dòng suối róc rách trong lành. Ta cảm thấy lòng mình thật thảnh thơi, không còn vướng bận những chuyện cơm áo gạo tiền, những áp lực tài chính, công việc và cuộc sống. Ta thoải mái hít thở bầu không khí trong lành, nằm lên đồng cỏ êm ái, ngửa mặt lên ngắm bầu trời trong xanh và những cánh én bay lượn trên trời cao. Đây chính là lúc tâm hồn ta cảm thấy yên bình nhất, yêu đời nhất. Ta có thể nở một nụ cười hạnh phúc trọn vẹn, soi gương mặt mình dưới làn suối trong veo, những nếp nhăn của những lo âu ở thực tại đã không còn xuất hiện trên khuôn mặt mình, chỉ còn lại một khuôn mặt ngây thơ của một đứa bé. Ta vui sướng làm thơ, ta ca hát, ta chạy giữa khoảng trời bát ngát màu xanh, nô đùa với những cánh bướm trên những cánh đồng hoa, phảng phất những mùi thơm ngào ngạt. Ta được trở về với chính bản thân mình, ngây thơ vô tư lự như một đứa trẻ, không còn phải gồng gánh những áp lực trên đôi vai, không cần phải tỏ ra là mình ổn với mọi người xung quanh. Ta được là chính ta trong thế giới tưởng tượng của chính mình. Một thế giới yên bình, không bon chen, không ganh ghét, không hận thù, không dối trá lừa lọc, chỉ có ta với thiên nhiên hoa lá. Ôi thật hạnh phúc siết bao.
Nếu có một điều ước, thì ta ước mình được sống mãi với giấc mơ này, ta không muốn thức giấc và phải đối diện với thực tại kinh khủng, phải lăn lộn trong cuộc đời vất vả đầy thị phi. Chả biết từ khi nào, ta lại thích làm bạn với bóng tối, mặc dù hồi bé sợ bóng tối lắm thây! Chỉ có bóng tối, mới cho ta chìm vào trong một thế giới của những giấc mơ tươi đẹp. Chỉ có bóng tối mới bủa vây ta, che chở ta khỏi thực tại như con quái vật gớm ghiếc chỉ muốn cào cấu xé nát dưới những móng vuốt của nó!
Nhưng giấc mơ nào cũng phải tỉnh! Và ta lại trở về với guồng quay thường ngày của cuộc sống. Cơm áo gạo tiền, nó đè bẹp ta đến độ không thể thở nổi, ta quay cuồng, ta hoang mang, ta chiến đấu và cố vượt qua thực tại ấy. Trong lòng luôn thôi thúc ta mãnh liệt, hãy cố gắng, hãy cố gắng để nắm lấy giấc mơ. Ngày qua ngày, ta chợt nhận ra, giấc mơ đẹp chỉ đến với những người đang chịu đày đọa trong cuộc sống hiện tại, nó như một lời nhắn nhủ của Đấng tạo hóa đến bản thân rằng: Giấc mơ sẽ luôn tồn tại với những người biết cố gắng vươn lên trong chính đời sống thực tại của mình!
Tôi thích những câu chuyện hoang đường
Đưa ta về với chốn du dương
Thích mơ về bồng lai tiên cảnh
Thoát khỏi phàm tục bao đau thương
© Tờ Nú - blogradio.vn